Thứ Hai, 21 tháng 10, 2013

------TRUYỆN NGẮN : CHIẾC BÁT GỖ.-----

------TRUYỆN NGẮN : CHIẾC BÁT GỖ.-----

Một ông cụ già yếu sống với anh con trai, cô con dâu và cháu nội lên 4 tuổi. Tay ông đã run, mắt đã mờ và bước đi khó nhọc. Cả nhà ngồi ăn quanh một cái bàn.

Nhưng vì run tay và nhìn không rõ nên ông ăn uống rất khó khăn. Những hạt đậu lăn ra khỏi thìa rồi rơi vãi trên sàn nhà. Khi ông nắm lấy cái cốc thì sữa lại đổ ra khăn bàn.

Anh con trai và cô con dâu bực bội vì những chuyện lộn xộn như vậy. “Chúng mình phải làm gì đó cho cha”, anh con trai nói. “Anh đã chịu đủ những chuyện của cha như sữa đổ, ăn uống ồn ào, và thức ăn trên sàn”.

Thế rồi anh chồng và cô vợ kê một chiếc bàn nhỏ trong góc. Ông cụ ngồi ăn một mình ở đó trong khi những người khác trong gia đình thưởng thức bữa tối. Vì ông đã làm vỡ một vài cái đĩa nên thức ăn của ông được cho vào một chiếc bát gỗ. Chưa hết, khi ông đánh rơi dĩa hay làm vãi thức ăn, hai vợ chồng lại buông ra với ông những lời đay nghiến gay gắt.

Thằng cháu 4 tuổi im lặng nhìn xem mọi chuyện.
Vào một buổi tối trước bữa khuya, người bố nhìn thấy con đang chơi nghịch với những miếng gỗ trên sàn nhà. Anh ta trìu mến hỏi thằng bé:”Con đang làm gì đấy?”. Thằng bé trả lời cũng trìu mến:”Ồ! Con đang làm một chiếc bát gỗ nhỏ để khi con lớn thì đựng thức ăn cho bố và mẹ vào đấy!”. Thằng bé nhoẻn miệng cười rồi quay lại làm tiếp.

Lời thằng bé đã quất mạnh đến nỗi làm bố mẹ nó lặng người đi. Rồi nước mắt tuôn trào trên gò má họ. Dù không nói gì nhưng cả đôi đều biết phải làm gì.

Tối hôm đó, anh chồng cầm tay ông cụ và lễ phép dẫn ông trở lại bàn ăn của gia đình. Trong những ngày còn lại của mình, ông đều dùng bữa cùng với cả nhà. Và với nguyên do nào đó mà cả anh chồng lẫn cô vợ đều dường như không để tâm nữa đến chiếc dĩa bị rơi, sữa bị rớt và khăn bàn bị vấy bẩn.

(Sưu tầm)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét